truyensexdem.com > Chuyện Sex > Con đường bá chủ – Quyển 11

Con đường bá chủ – Quyển 11

Phần 221
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.cc, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

“Toàn lực ngạnh kháng, thi triển Kiếm Sơn Đại Trận!”

Trước hàng nghìn đạo công kích của đông đảo đối thủ ở xung quanh, nhóm trăm người của Địa Kiếm Sơn cùng nhau gầm lên.

Chỉ thấy toàn thân bọn hắn bạo nổi gân xanh cuồn cuộn, vô tận Thánh Thổ Lực điều động hòa vào từng thanh Trọng Kiếm khổng lồ.

Trăm thanh Trọng Kiếm cùng lúc oanh động, Kiếm Thế dung hợp tạo thành một tòa Kiếm Sơn khổng lồ che thiên phủ địa, kiên cố không một kẻ hở như pháo đài di động, bảo hộ Đại Sư Huynh của Địa Kiếm Sơn vào trung tâm.

KENG KENG KENG KENG…

Đây cũng là lúc nghìn đạo Kiếm Kỹ phô thiên cái địa trấn áp mà đến, oanh tạc thẳng vào Kiếm Sơn Đại Trận.

“Phải thành công!” Địa Kiếm Sơn điên cuồng gầm thét, bọn hắn đã thành công đi nửa đoạn đường, đáp xuống mặt đất và bay lên không trung, chỉ cần thuận lợi vượt qua lượt công kích này, chắc chắn có thể hộ tống đại sư huynh lên đến đỉnh tháp.

Mà một khi đại sư huynh trở thành con rể của Kiếm Tây Thành, toàn bộ Địa Kiếm Sơn chắc chắn sẽ nhất phi trùng thiên, những người mang đến chiến tích thắng lợi như bọn hắn sẽ góp công lớn, lưu danh sử sách của thế lực.

Càng nghĩ càng quyết tâm, trăm vị đệ tử gồng mình dữ tợn, điều động tất cả lực lượng của bản thân.

Đáng tiếc sức người chung quy có hạn, dù cố gắng đến mức độ nào, đứng trước thực lực tuyệt đối mọi thứ chỉ là phù vân.

Địa Kiếm Sơn quá tự tin vào đại trận của mình…

Nghìn đạo Kiếm Kỹ trong cơn thịnh nộ của hàng nghìn thiên tài không phải nói chơi.

OÀNH!

Ngay khi thế công va chạm, Kiếm Sơn Đại Trận tưởng chừng không thể phá vỡ ngay cả một khắc chống đỡ cũng không nổi, trực tiếp nổ tung giữa tinh không.

Hàng trăm thanh Trọng Kiếm tan vỡ trong mí mắt muốn nứt của trăm vị Kiếm Sơn đệ tử, bọn hắn không dám tin gào thét:

“Không thể nào…”

PHỐC…

Máu tươi cuồng phún, trăm người liền hóa thành máu và thịt trong mưa kiếm loạn lạc.

“Hy sinh của các ngươi, đại sư huynh vĩnh viễn ghi nhớ.”

Giữa trung tâm vụ nổ, một thanh niên kiên quyết lao thẳng lên đỉnh tháp, trong tay cầm Tú Cầu, sắc mặt cuồng nhiệt.

Hắn chính là đại sư huynh của Địa Kiếm Sơn, nhận ra chúng sư đệ đã không thể chống nổi, lập tức nhân lúc bọn hắn bị công kích tiêu diệt đạp không mà lên.

Mắt thấy đã tiếp cận đỉnh tháp, bóng dáng tình nhân trong mộng Kiếm Uyên Nhi gần ngay trước mặt, Địa Kiếm Sơn sư huynh môi nở nụ cười.

KENG KENG KENG KENG KENG…

Nhưng theo hàng vạn đạo kiếm ảnh ngân vang, nụ cười trên mặt của hắn vẫn còn lưu lại, cơ thể đã bị chém thành muôn vàn mảnh vụn, kiếm khí khủng bố nghiền nát cả linh hồn.

Hàng vạn thanh Phi Kiếm có hình thù giống nhau, thuần một màu đen kịch nguy hiểm với khả năng ẩn nấp trong bóng đêm, vừa mới hiện thân đã tiêu diệt kẻ có cơ hội thắng lợi nhất từ đầu đến giờ.

Tú cầu một lần nữa rơi tự do…

Cảnh tượng khiến tất cả sợ run trong lòng, ngay cả dũng khí đi lên bắt tú cầu cũng không có.

Bởi vì bọn hắn nhìn thấy, hàng vạn thanh Phi Kiếm đó đã như có được linh trí, huyền phù bay lượn xung quanh cơ thể một gã thanh niên.

Chính là Ngự Lỗi – Kiếm Tử của Ngự Kiếm Tông.

Hiển nhiên Ngự Lỗi vừa ra tay, đúng với sở trường của Ngự Kiếm Tông, thống ngự vạn kiếm oanh sát mục tiêu, đem mộng đẹp của Địa Kiếm Sơn sư huynh biến thành ác mộng.

Đứng cùng hàng ngũ với Ngự Lỗi còn có mấy người Kiếm Cuồng, Triệu Lăng Nhiên, Mặc Vô Ý, Tam Linh Công Tử, Đường Lãnh.

Sáu vị đại thiên tài hàng đầu ở hiện trường.

Chỉ là khác với tưởng tượng của tất cả mọi người, sáu tên tưởng chừng như sẽ là đối thủ quyết sống chết với nhau lúc này lại không hề có ý định ra tay, ngược lại đồng loạt quét ánh mắt trêu tức nhìn về phía các thí sinh còn lại, nhân số gần vạn người.

Trong lúc tất cả còn chưa hiểu tại sao, Triệu Lăng Nhiên đã lạnh nhạt lên tiếng, thanh âm không lớn nhưng lại lan truyền khắp bốn phương:

“Bổn công tử biết đám hèn mọn các ngươi đang suy nghĩ điều gì, có phải là mong muốn sáu người chúng ta đại chiến đến mức lưỡng bại câu thương, để đám người các ngươi ngư ong đắc lợi, từ đó có cơ hội cướp đoạt tú cầu?”

Phần lớn mọi người đồng loạt biến sắc, hiển nhiên đã bị nói trúng tim đen, bọn hắn biết thực lực của bản thân không đủ, đích thật là có ý định như vậy.

“Các ngươi nghĩ ai cũng ngu xuẩn như các ngươi sao?” Kiếm Cuồng cười gằn:

“Hiện tại cho các ngươi hai lựa chọn, một là cút khỏi tranh tài, hai là bị sáu người chúng ta liên thủ giết chết.”

“Sao có thể như vậy?” Một người không phục lên tiếng.

“XOẸT!” PHỐC!”

Hắn vừa dứt lời, một trong ba thanh kiếm của Tam Linh Công Tử là Tật Kiếm đã bằng vào tốc độ áp đảo lướt ngang, đem đầu của hắn chém đến lăn lộn trên đất.

Tam Linh Công Tử nhếch mép cười: “Mỹ nhân chỉ xứng với cường giả, ở đây sáu người chúng ta là cường giả, chỉ có chúng ta mới đủ tư cách cạnh tranh tú cầu.”

“Đám các ngươi toàn bộ cút, sáu người chúng ta sẽ tranh đấu công bằng.”

“Nói không sai, một đám đê hèn như các ngươi dựa vào cái gì muốn ngư ong đắc lợi?” Đường Lãnh khát máu liếm liếm khóe miệng.

“Khốn nạn…” Hàng nghìn người thân thể run lẩy bẩy, bị khinh thường nhưng lại không dám nói dù chỉ một câu.

Không ai ngờ đến sáu tên này lại đột ngột có được chủ ý như vậy, trước tiên muốn loại bỏ tất cả những kẻ không liên quan, sau đó mới cùng nhau phân định người thắng cuộc.

Rõ ràng bọn hắn ôm tâm tình may mắn với ý đồ chờ các kẻ mạnh hơn mình lưỡng bại câu thương là cực kỳ ngây thơ và buồn cười.

“Các ngươi đừng vội đắc ý, ở đây chúng ta có gần vạn người, hợp lực lại không tin không đánh bại sáu người các ngươi.”

Một thanh niên có dung mạo thanh tú lớn giọng quát lên, hướng tất cả những người tham gia kích động quần hùng:

“Các vị theo ta xông lên đi, không tin chúng ta đông người như vậy không hạ được sáu bọn chúng.”

Lời của hắn khiến một số kẻ máu dồn lên não tán thành, cùng nhau đặt chân lên muốn liên thủ.

Nhưng đa phần lại đứng im bất động, thậm chí có dấu hiệu rút lui.

“Các ngươi tại sao?” Thanh niên thanh tú không dám tin vào mắt mình, đông người như vậy sao lại sợ?

“Ngươi đúng là mắt mù.” Một kẻ gầy gò, làn da trắng bệch cười nhạo nói:

“Vạn người liên thủ đánh bại sáu vị bọn họ thì đã sao? Ngoại trừ Mặc Vô Ý, năm người còn lại đều có bối cảnh thông thiên, vạn người chúng ta đắc tội nổi sao?”

“Nói đúng đó, kết quả sau cùng chỉ có một người thành công trở thành con rể của Kiếm Tây Thành, những người còn lại chắc chắn sẽ bị năm đại thế lực phẫn nộ truy sát, bọn ta không có ngu xuẩn như ngươi xông lên chịu chết.” Không ít kẻ gật đầu phụ họa, trong lòng đã có ý định nhượng bộ.

Xem ra đúng như Tam Linh Công Tử nói, mỹ nhân chỉ phối cường giả, những kẻ thực lực và cả bối cảnh đều thua thiệt như bọn hắn nếu không muốn chết thì tốt nhất đừng xen vào.

Nghe đám đông nói vậy, những kẻ vừa rồi còn có ý định gia nhập cùng tên thanh niên thanh tú đã vội vàng lùi bước trở lại hàng ngũ, khiến sắc mặt thanh niên thanh tú trắng bệch không còn chút máu.

Trong lúc nhất thời, cảnh tượng có phần vượt ngoài tưởng tượng lúc đầu, sáu đại thiên tài kiệt xuất nhất đứng về một phen, hàng vạn thí sinh khác đứng cùng một phe nhưng lại có ý định bỏ cuộc.

“Tiểu thư, làm sao đây? Bọn khốn đó vậy mà nghĩ ra cách như vậy.” Trên đỉnh tháp, thị nữ Tiểu Hoa lo lắng nói:

“Cứ như vậy cuộc chơi cuối cùng chỉ thuộc về sáu người bọn hắn, như vậy đâu phải lực áp quần hùng, Phu Quân Kiếm chưa chắc sẽ chấp nhận một chủ nhân thắng lợi theo cách như vậy.”

Kiếm Uyên Nhi nhíu chặt chân mày, nàng cũng không ngờ đám người Kiếm Cuồng và Triệu Lăng Nhiên lại có thể nghĩ ra cách thức như thế.

Tú Cầu vẫn chầm chậm rơi, từ tận đỉnh tháp cao có lực gió và không khí cản lại khiến tốc độ rơi của nó rất chậm, đám người đều có thể nhìn thấy rõ ràng nhưng không ai dám bắt.

Hiện tại chụp vào tú cầu, không thể nghi ngờ là trở thành kẻ địch của tất cả, bất kể là 6 tên thiên tài kiệt xuất hay là hàng vạn người tham dự kén rể còn lại cũng sẽ tìm nơi trút giận.

“Tiểu thư, tú cầu sắp chạm đất rồi, nó sẽ bẩn mất… mặt mũi của ngươi biết để ở đâu?” Tiểu thị nữ gấp gáp đến độ giậm chân:

“Không ai thèm tranh cướp tú cầu của tiểu thư khiến nó rơi một đường từ cao xuống thấp, chuyện này truyền ra chẳng phải mất mặt toàn bộ Kiếm Tây Thành?”

“Xem ra chỉ có thể hủy bỏ…” Kiếm Uyên Nhi đang định mở miệng tuyên bố, ánh mắt đột ngột sáng rực lên nhìn xuống bên dưới.

Trông thấy biểu lộ của tiểu thư, thị nữ Tiểu Hoa cũng vội vàng thò cái đầu nhỏ ra.

“Tú cầu khả ái động nhân, hồng thắm lộng lẫy như vẻ đẹp của Uyên Nhi tiểu thư vậy, nếu nó chạm đất mà vấy bẩn, chẳng phải quá mức đáng tiếc…”

Một tên nam tử ngũ quan góc cạnh rõ ràng, thần thái tà mị vô song hòa cùng một chút khí chất uy vũ cất tiếng cười nhạt.

Trong ánh mắt trợn tròn của tất cả mọi người, hắn nhẹ nhàng nâng tay, tú cầu liền như một đóa hoa chậm rãi rơi vào lòng bàn tay hắn.

“Đáng ghét, phu quân lại bật chế đạo tán gái.” Băng Lam Tịch ánh mắt như hoa si:

“Nhưng không thể phủ nhận rất có sức hấp dẫn…”

“Khanh khách, chuẩn bị có kịch hay để nhìn.” Mấy nữ âm thầm cười trộm, vội vàng ngồi ở một bên xem náo nhiệt.

Mà hiển nhiên người vừa bắt lấy Tú Cầu chính là Lạc Nam chứ không phải ai khác.

Tình cảnh này lập tức liền khiến tất cả ánh mắt hội tụ về phía hắn, ánh mắt cả bọn nhìn tên này như nhìn một cổ thi thể.

“A, là hắn… điên rồi sao? Chủ động thành toàn trường công địch?” Thị nữ Tiểu Hoa trợn mắt há hốc mồm, lần đầu tiên cảm thấy thiện cảm của mình đối với tên đáng ghét kia tăng mạnh rồi.

Kiếm Uyên Nhi cũng là có phần mơ hồ, ngay cả nàng cũng không dám ở lúc này đứng ra trêu chọc nhiều kẻ địch như vậy.

Nếu đặt nàng vào người tham gia kén rể bên dưới, nàng sẽ chờ đợi hàng vạn tên kia bị sáu kẻ hàng đầu dọa đầu hàng, sau đó mới đứng ra cạnh tranh công bằng với sáu người, chẳng phải đơn giản hơn?

Lạc Nam vậy mà gấp gáp đứng ra như vậy, chẳng phải quá mức khinh địch… ngặt nỗi cách làm của hắn lại rất hợp khẩu vị của Phu Quân Kiếm khiến nàng chẳng biết phải đánh giá ra sao.

Kiếm Uyên Nhi đâu biết rằng Lạc Nam hiện tại muốn thu gặt Điểm Danh Vọng.

Vì vậy hắn muốn chơi càng lớn càng tốt, nếu để đám thí sinh còn lại nhận thua hết rồi, dù sau đó hắn có giành thắng lợi thì Điểm Danh Vọng thu được cũng không vừa ý hắn.

“Các vị còn chờ gì nữa? Sao chưa xông lên?” Lạc Nam cười tủm tỉm nhìn lấy toàn trường.

Tóc dài không gió tự bay, một tay cầm Tú Cầu, một tay làm động tác vẩy vẩy, thanh Cự Kiếm bí ẩn đeo trên lưng được quấn vảy đỏ, dáng vẻ cực kỳ gợi đòn.

“Điên, thật sự điên rồi, kẻ này là người điên.” Tiểu Hoa thở hổn hển.

Ngươi đứng mũi chịu sào giành lấy tú cầu thì cũng thôi, vì sao không lập tức điên cuồng lao thục mạng lên đỉnh tháp giao nó cho tiểu thư, còn đứng im tại chỗ dưới đất buông lời khiêu khích.

Vô cùng đơn giản, Lạc Nam dự định đánh sấp mặt hết đám người này, một thân một mình cầm tú cầu lên đỉnh tháp.

Nếu hắn nói ra ý nghĩ trong lòng, chắc chắn lại sẽ có kẻ mắng hắn còn thua cả người điên.

Còn hiện tại, hành vi của hắn được đại đa số người đánh giá là đang tự tìm đường chết.

Trong lúc nhất thời, Triệu Lăng Nhiên, Kiếm Cuồng, Ngự Lỗi, Mặc Vô Ý đám người đã dùng khí tức khóa chặt lấy Lạc Nam.

Trong tình cảnh này Lạc Nam lại làm ra hành động như vậy, chẳng khác nào là đang khiêu khích bọn hắn.

“HAHAHAHA…” Kiếm Cuồng ngửa đầu cười phá lên phá tan sự tĩnh lặng, cười đến chảy cả nước mắt:

“Không ngờ thế gian này lại có kẻ cuồng hơn cả Kiếm Cuồng của ta, tốt tốt tốt… ngày này năm sau là giỗ của ngươi, Kiếm Cuồng ta sẽ nhớ đến ngươi như một trang hảo hán.”

“Bại tướng dưới tay ta có rất nhiều, bọn hắn cũng thường gặp ác mộng mỗi khi nhớ về ta.” Lạc Nam nở nụ cười:

“Hy vọng ngươi còn sống để có thể nằm mộng.”

“Xuất khẩu cuồng ngôn!” Kiếm Cuồng chưa kịp ra tay, Mặc Vô Ý đã gầm lên một tiếng:

“Lần này không có Kiếm Đế bảo vệ, để xem ngươi làm sao còn đắc ý trước mặt ta.”

Tiếng nói vừa dứt, Mặc Vô Ý đã hóa thành một đạo Kiếm Khí xông thẳng vân tiêu.

Áo bào phần phật, Mặc Vô Ý tóc dài tung bay, hai tay thành kính xuất ra một thanh Mãng Lôi Kiếm lấp lóe lôi mang.

ẦM ẦM ẦM…

Bầu trời đen kịch, Lôi Đình giáng xuống dung hợp vào thanh kiếm, Mặc Vô Ý ngạo nghễ niệm:

“Kiếm Đế Chân Truyền – Kiếm Mãng Lôi Ngân!”

Ba mươi tầng Kiếm Vực bạo phát mà ra dung hợp thành Kiếm Thế, Thánh Lôi ngưng tụ hóa thành một con Đại Mãng Xà khổng lồ giữa không trung.

Một kiếm trảm ra, Đại Mãng Xà mang theo vô tận Lôi Đình, hòa cùng Kiếm Thế rền vang bổ xuống đầu Lạc Nam.

Bên trong công kích này của Mặc Vô Ý, một tia Đế Uy như ẩn như hiện, chứng tỏ Kiếm Mãng Lôi Ngân này chính là một môn Cửu Tinh Kiếm Kỹ.

Đối mặt với thế công như vậy, đám người Triệu Lăng Nhiên ánh mắt cũng xẹt qua một tia ngưng trọng.

Nhưng Lạc Nam vẫn đứng lẳng lặng tại chỗ, khí định thần nhàn, từ đầu đến cuối chưa có ý định ra tay.

“Khinh người quá đáng, chết đi cho ta!” Khuôn mặt Mặc Vô Ý trở nên dữ tợn, điều động tất cả lực lượng để trảm ra một kiếm.

KENG!

Mãi đến khi Kiếm Mãng Lôi Ngân sắp chạm vào thân thể Lạc Nam.

Từ trên lưng hắn, một tiếng Kiếm ngân động thiên xuyên thủng vân tiêu kinh khủng bùng nổ.

ONG ONG ONG…

Vạn kiếm run rẩy, một cổ áp lực cự đại đè ép chiến trường khiến đám đông như muốn ngạt thở.

Kiếm khí đỏ rực như máu xua tan vô tận mây đen, nghiền nát Lôi Đình.

Kiếm vẫn nằm trên lưng nam nhân, 50 tầng Kiếm Vực đã bá đạo quét ngang thương khung, trực tiếp bóp nát thế công của Mặc Vô Ý trong nháy mắt.

“Làm sao có thể?” Mặc Vô Ý không dám tin cất tiếng thét gào, tâm cảnh như muốn sụp đổ.

Dịch Chuyển Tức Thời, Lạc Nam đã lẳng lặng xuất hiện trước mặt Mặc Vô Ý, bàn tay như gọng kìm chụp ra, đem cái cổ của hắn xách lên như xách một con gà.

Mặc Vô Ý trong lòng khuất nhục, muốn dùng Kiếm phản kháng nhưng phát hiện thanh Mãng Lôi Kiếm trong tay mình ngay cả động đậy cũng không dám, như gặp phải khắc tinh.

Ánh mắt Lạc Nam hờ hững, thanh âm trầm thấp vang lên giữa thiên không tĩnh lặng:

“Nói! Ngươi muốn chết như thế nào?”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265
Thông tin truyện
Tên truyện Con đường bá chủ – Quyển 11
Tác giả Akay Hau
Phân loại Chuyện Sex, Truyện dâm hiệp, Truyện sex dài tập, Truyện xuyên không
Ngày cập nhật 10-02-2024 05:42:08
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Em đã có chồng chưa? (Update phần 46)
Gia đình bệnh hoạn (Update phần 6)
Yêu chị đồng nghiệp (Update phần 11)
Kể về máy bay (Update phần 8)
Sinh viên (Update phần 174)
Sau giờ thể dục (Update phần 13) - Vũ Hoàng
Mùa anh đào năm ấy (Update phần 44)
Chị Liên hàng xóm (Update phần 16)
Hết tình còn nghĩa (Update phần 11) - Vu Sơn