truyensexdem.com > Chuyện Sex > Con đường bá chủ – Quyển 14

Con đường bá chủ – Quyển 14

Phần 92
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.pro, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

“Lão già này muốn chết sao?”

Nghe thấy Lạc Nam còn kích thích hai nhân vật đánh nhau, chứng kiến hắn thật sự lấy hạt dưa ra đánh bộ dạng xem kịch, chúng nhân đưa mắt nhìn nhau.

Bất quá cả đám cũng âm thầm ngưng trọng, thế gian này vốn không thiếu những kẻ ưa thích giả heo ăn thịt hổ, đặc biệt là ở một nơi ngoạ hổ tàng long, nước sâu như Trung Châu…

Lão già béo kia có thể mang theo bốn thị nữ xinh đẹp chắc chắn không phải ngu ngốc, vậy mà không sợ Ma Vô Lượng chút nào, nói không chừng là cường giả đang nguỵ trang xem cuộc vui.

Đại đa số người có thể nghĩ như thế, đương nhiên Ma Vô Lượng và Hoa Vô Mệnh cũng có thể nghĩ ra, lúc này âm thầm phán đoán thân phận của Lạc Nam.

“Tiểu thư…” Một tiểu thị nữ yêu tộc âm thầm cho Huyễn Nhi cô nương truyền âm, nói ra hết tất cả hành động của nhóm người Lạc Nam từ khi đặt chân đến phụ cận Đạo Yêu Thánh Địa cho đến lúc này.

Nào là vung tài sản như rác tùy tiện ném cho bà chủ khách sạn một kiện Nhất Phẩm Chí Bảo, sau đó mua lại hết hàng hóa của một trong số những cửa hàng lớn nhất thành trì, cuối cùng muốn thuê thuyền hoa nhưng lại hết chỗ.

Ở tại địa bàn của Đạo Yêu Thánh Địa, đừng nói là những hành vi của đám Lạc Nam gây nên người khác chú ý như vậy, sợ rằng dù là một con kiến cũng không thể thoát khỏi tầm quan sát.

Huyễn Nhi khẽ gật đầu, xem ra quả thật vị nam nhân mập kia không đơn giản là ngu ngốc.

Mà lúc này một tên thuộc hạ của Ma Vô Lượng cũng đến bên tai hắn nói nhỏ tất cả những gì vừa điều tra được, tình báo linh thông chẳng thua kém Huyễn Nhi cô nương.

Nghe xong thuộc hạ bẩm báo, Ma Vô Lượng ánh mắt lóe lên: “Xem ra cũng là kẻ có thân phận.”

Nghĩ đến đây, hắn trầm giọng nhìn Hoa Vô Mệnh nói: “Hôm nay xem như ngươi may mắn, bổn ma không muốn quấy rầy tâm trạng của Huyễn Nhi cô nương mà thôi.”

Nói xong liền trở lại trên thuyền, hắn không muốn ngu xuẩn chiến đấu với Hoa Vô Mệnh chỉ vì bị một kẻ dụng tâm khó lường khiêu khích.

Hoa Vô Mệnh cười nhạt thu kiếm vào trong vỏ, cũng điềm nhiên trở về thuyền hoa nói: “Vậy thì tốt nhất, bằng không lưỡi kiếm vô tình.”

“Đấu võ mồm một hồi, cuối cùng cũng không đánh nhau, thật thiếu thú vị.” Lạc Nam bất mãn lầu bầu, mấy con hàng này tuy là nhân vật xếp hạng trên Chí Tôn Bảng nhưng cũng đều là lão quái vật sống lâu đến mức thành tinh, quả nhiên không dễ dàng khiêu khích như vậy.

“Vị đại nhân này.” Huyễn Nhi cô nương hướng về phía hắn êm tai nói:

“Đã nghe nói các vị muốn tìm thuyền hoa nhưng không được, hôm nay Huyễn Nhi phá lệ một lần để các vị lên thuyền.”

Lạc Nam nghe vậy đắc ý hướng tứ nữ nháy mắt cười: “Thấy chưa? Ta nói rồi… ngồi bờ hồ uống trà đá được mời lên thuyền mới chất.”

“Chất thải.” Huyết Yêu Cơ với Tịnh Dạ cười lạnh một tiếng.

Nam Thiên Tố và Thập Khánh Huyên nhún nhún vai, thầm nghĩ ngươi lấy diện mạo của nhạc phụ ngươi đi làm thành như vậy, nếu để Thiên Vạn Bảo biết được không biết có tức chết hay không.

Huyễn Nhi cô nương vạn phần không nghĩ đến sau khi mình tạo điều kiện cho đối phương lên thuyền, đối phương lại không chú ý đến mình, ngược lại cùng với bốn nữ nhân bên cạnh liếc mắt đưa tình.

Trong lòng nàng ngầm bực, bất quá vẫn phân phó thị nữ lấy ra thêm một chiếc thuyền.

“Mời đại nhân.” Thị nữ chắp tay nói.

“Đa tạ.” Lạc Nam gật đầu.

Bên trong đan điền, Không Gian Pháp Tướng mãnh liệt mở mắt, Pháp Tướng Thần Thông – Càn Khôn Chuyển triển khai.

Ngay lập tức, Lạc Nam và bốn nữ đã đứng ở trên thuyền mà không ai phản ứng kịp.

Toàn trường trợn mắt há hốc mồm.

“Ngươi làm cái quỷ gì?” Một đám nam nữ mắng to.

“Kẻ này muốn chết.” Ma Vô Lượng gầm lên một tiếng.

Hoa Vô Mệnh cũng là nhíu chặt chân mày, biểu thị lạnh lùng.

Thì ra Lạc Nam và bốn nữ hiện ra ở trên thuyền của Huyễn Nhi cô nương, còn thuyền vừa mới sắp xếp cho hắn thì vẫn bỏ trống.

Ngay cả Huyễn Nhi cũng là thăm thẳm nhìn hắn, thầm nghĩ kẻ nào có gan dám đến Đạo Yêu Thánh Địa gây sự?

“Các vị đây là biểu tình gì?” Lạc Nam sắc mặt vô tội nói:

“Vừa rồi các vị cũng nghe rõ rồi, Huyễn Nhi cô nương cho phép ta lên thuyền.”

“Là thuyền của ngươi, không phải thuyền của nàng.” Một đám nam nhân nộ hống.

Nếu không phải sợ phá hư phong cảnh thanh bình, bọn hắn đã sớm lao lên cùng Lạc Nam liều mạng.

“Không nói rõ ràng, tại hạ làm sao biết?” Lạc Nam nhún nhún vai, nhìn Huyễn Nhi làm bộ mặt vô tội hỏi:

“Cô nương sẽ không đuổi ta xuống chứ?”

Huyễn Nhi vẫn luôn giữ hình tượng băng thanh ngọc khiết, cao quý như tiên, lương thiện ôn nhu… nếu lúc này mở miệng đuổi hắn xuống thuyền, chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng của nàng.

Chỉ là Huyễn Nhi vẫn khéo léo nói: “Huyễn Nhi đương nhiên không đuổi các vị, chỉ là Huyễn Nhi dự định sẽ khiêu vũ một khúc trên thuyền mời tất cả mọi người thưởng thức, nếu các vị vẫn đứng ở đây sẽ hơi chật chội… sợ rằng…”

Chúng nhân nghe vậy càng phẫn nộ hướng Lạc Nam quát mắng: “Nè tên béo, lão tử mặc kệ ngươi có phải đại năng giả trư ăn thịt hổ hay không, mau đi xuống thuyền, đừng làm ảnh hưởng vũ khúc của Huyễn Nhi cô nương.”

Lạc Nam thầm than nữ nhân này không đơn giản, vậy mà đem tất cả người ở đây ra làm cái cớ để đuổi mình, lúc này nếu như hắn tiếp tục làm khó dễ, sợ rằng sẽ trở thành toàn trường công địch.

“Haha, vừa vặn ta cũng muốn nhìn vũ khúc của Huyễn Nhi cô nương, vậy thì nhường lại sân khấu vậy.” Lạc Nam cười ha hả, liền mang theo chúng nữ bay sang thuyền của mình.

Không quên nói thêm một câu: “Không sao cả, dù sao ta cũng là người lấy đi lần đầu của Huyễn Nhi cô nương.”

“PHỐC!” Tịnh Dạ nhịn không được cười ra tiếng.

Nam Thiên Tố các nàng cũng cố gắng nín cười.

“Ngươi vừa nói cái gì?” Ma Vô Lượng hai mắt đỏ ngầu như máu.

Hoa Vô Mệnh cũng đã siết chặt kiếm trong tay.

Ánh mắt một đám nam nữ tại hiện trường như muốn ăn tươi nuốt sống Lạc Nam, mà trong đáy mắt Huyễn Nhi cũng hiện ra một tia lạnh lẽo.

“Ta nói gì sai nữa à? Chẳng phải ta là người đầu tiên vinh hạnh lên thuyền của Huyễn Nhi cô nương sao? Không phải lần đầu của nàng thì là gì?” Lạc Nam bất mãn hỏi ngược lại bọn hắn.

“Hừ.” Toàn trường hừ lạnh, ai bảo ngươi nói chuyện mập mờ đen tối như vậy?

Bất quá cả đám cũng không phát tác tại chỗ, vừa rồi khi Lạc Nam sử dụng Không Gian Chuyển quá mức đột ngột, người ở đây đại đa số đều chẳng biết làm sao hắn đã xuất hiện ở trên thuyền của Huyễn Nhi, ngay cả những cường giả như Hoa Vô Mệnh cũng không kịp thời ngăn chặn.

Rõ ràng tên trung niên béo tốt thích gây sự này không phải kẻ tầm thường.

Về thuyền thì về thuyền, Lạc Nam vẫn tiếp tục lấy bộ bàn ghế cóc đặt lên thuyền tiếp tục cùng bốn nữ nhân ngồi chuyện trò tâm sự.

Tiểu thị nữ bên cạnh định rót trà nghi ngút khói, lại phát hiện năm người này uống trà đá, lại còn biểu lộ sảng khoái, nhất thời tròn xoe cả hai mắt.

“Thô lỗ không tả nổi.” Không ít người biểu lộ xem thường.

Huyễn Nhi cũng không muốn tiếp tục để ý đến Lạc Nam, ngược lại nhẹ gật đầu ra hiệu.

Nháy mắt, một đám Yêu Nữ đã sớm chuẩn bị sẵn cầm, tiêu các loại hiện ra đứng trên hồ, bắt đầu tấu lên.

Huyễn Nhi đứng trên thuyền thuỷ tinh, nhấc lấy váy dài chuẩn bị nhẹ múa.

“Chậm!” Lạc Nam lớn tiếng quát lên.

ĐINH.

Dây cầm đứt đoạn, tất cả Yêu Nữ lạc nhịp tiếng đàn, âm luật rối loạn.

“Lão tử không nhịn được nữa, chết!” Ma Vô Lượng mất kiên nhẫn, một chưởng hội tụ Ma Lực đầy trời điên cuồng chưởng đến.

“Nóng vội như vậy làm gì? Cũng không phải ngăn ngươi nhảy múa!” Lạc Nam nhàn nhạt liếc hắn một cái.

Tịnh Dạ một ngón tay điểm ra, giữa bầu trời đã ngưng tụ cuồn cuộn tử vong vòng xoáy.

Trong biểu lộ không tưởng của đám người, tử vong vòng xoáy như vòi rồng thôn nạp ma chưởng của Ma Vô Lượng vào bên trong, mất đi tung tích.

Bầu trời trở về như cũ, toàn trường hít một ngụm lãnh khí.

Mà ngay cả Ma Vô Lượng cũng là biểu lộ trịnh trọng.

Mặc dù một chưởng vừa rồi của hắn chỉ là thăm dò đối phương, nhưng cũng ẩn chứa phân nửa sức mạnh, thế mà bị thị nữ bên cạnh tên mập kia hóa giải dễ dàng.

“Quả nhiên là có ý đồ.” Hoa Vô Mệnh ánh mắt híp lại.

Huyễn Nhi cô nương cũng là cau mày, không biết là thần thánh phương nào đến tìm mình gây sự, nàng kiên nhẫn nói:

“Không biết đại nhân còn có việc gì?”

“Cũng chẳng có gì, bởi vì cảm thấy cầm tiêu khúc vừa rồi quá tầm thường, không xứng để Huyễn Nhi cô nương vì đó khiêu vũ.” Lạc Nam nở một nụ cười.

“Hừ, ăn nói cho cẩn thận.” Một vị yêu nữ có vẻ như là trưởng đoàn âm nhạc giận dữ quát.

Các nữ nhân còn lại cũng hung hăng liếc hắn, các nàng chính là từ nhỏ đã được rèn luyện cầm kỳ thi họa thay vì tập trung tu luyện chém giết như những người khác, mục đích chính là phục vụ cho những bổi tụ hội như thế này.

Nhìn khắp toàn Nguyên Giới, rất khó tìm ra đội ngũ nào có thể đánh đàn, thổi tiêu các loại kết hợp hay như các nàng.

Vậy mà tên nam nhân này lại nói cầm tiêu khúc của các nàng tầm thường, không xứng với Huyễn Nhi.

“Thế công tử dự định thế nào?” Huyễn Nhi lại hứng thú hỏi.

“Tại hạ lấy ra một khúc thanh âm, để xem Huyễn Nhi cô nương có thể thích ứng và hòa mình vào trong đó hay không.” Lạc Nam nở nụ cười thần bí.

“Hắn lại định giở trò quỷ gì?” Huyết Yêu Cơ truyền âm hỏi.

“Không biết… bất quá phu quân có nhiều bí ẩn, tỷ tỷ từ từ mà khám phá.” Nam Thiên Tố nhẹ cười, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong.

“Nhanh đi! Đừng làm chúng ta cụt hứng.” Ma Vô Lượng hối thúc:

“Đội ngũ cầm tiêu của ngươi đâu?”

“Thời đại nào rồi? Tự thân ta có thể phát ra một khúc.” Lạc Nam vỗ vỗ cái bụng to tròn.

Trong ánh mắt ngờ vực của đám người, bỗng nhiên chẳng biết như gần hay như xa, như từ trên không vọng xuống hay là từ dưới hồ truyền lên, một khúc nhạc du dương ẩn chứa nỗi buồn man mát bỗng nhiên vang vọng khắp càn khôn.

Khúc này vừa ra, trái tim tất cả nữ nhân đều rung động.

Huyễn Nhi cũng vô thức nhắm mắt chăm chú lắng nghe, thả hồn vào trong đó.

Như một loại bản năng, thất thải váy dài nhẹ chuyển, từng mảnh lụa mỏng bay múa, đôi chân ngọc ngà của nàng khiêu vũ, thân thể uyển chuyển thướt tha như thiên nga… lại như khổng tước…

Chưa dừng lại ở đó, Lạc Nam bỗng nhiên cất giọng bắt đầu hát lên… ‘Giọt lệ ướt đẫm gò má nàng điểm phấn…

Đau lòng thay chẳng ai thương tiếc phận nàng phi…

Bước nhỏ chia ly cầu cửu khúc, hồi ức xa xăm…

Tiếc rằng người rót rượu chỉ còn là ảo ảnh…’ Toàn trường giật mình, từ trước đến nay chỉ thấy mỹ nhân khiêu vũ dưới tiếng cầm tiêu, nào đâu biết được có thể kết hợp cả tiếng hát?

Ngay cả Huyễn Nhi cũng là khẽ giật mình, vốn định dừng lại nhịp khiêu vũ, nào ngờ lại phát hiện giọng hát của hắn phù hợp với tiếng nhạc đến lạ kỳ, dường như chúng nó vốn dĩ thuộc về nhau vậy.

Nhạc khúc dần dần trở nên sôi động và cao trào hơn khúc dạo đầu, nhưng lời hát hùng hồn pha lẫn thương tiếc của Lạc Nam hòa vào trong đó lại ẩn chứa nỗi buồn đến kỳ lạ…

Sau một thoáng thất thần, Huyễn Nhi vậy mà tiếp tục nhảy múa, hơn nữa thiên phú về phương diện này của nàng cao đến dọa người… mỗi một động tác, một cử chỉ đều lại hoàn mỹ dung hợp vào thanh âm.

Lúc này toàn trường đều nhập thần, hồn rơi vào tiếng hát của Lạc Nam, mắt lại bị thân ảnh của Huyễn Nhi hấp dẫn.

Ma Vô Lệ và một đám Ma Tu cũng chìm đắm.

Hoa Vô Mệnh thả lỏng toàn thân…

Giai điệu từ cao trào đi đến sầu cảm, cho đến khi bốn câu hát cuối cùng của Lạc Nam vang lên: ‘Mỹ nhân mắt phượng, dâng mờ lệ…

Lầu son gác ngọc, chấp hương mê…

Cảnh xưa người cũ, lòng nao để…

Luyến tiếc xuân phai, tiếc câu thề.’ Huyễn Nhi và các nữ nhân đã vô thức rơi lệ như nhập vào trong đó.

Công dụng của Cảm Âm Loa khuếch đại quá thần kỳ, khiến tất cả đều trầm mê trong âm điệu.

Tất cả nữ nhân cảm giác mình như trở thành nữ tử trong bài hát, tuy diễm áp quần phương lại không người thưởng thức, tuy ở chốn thâm cung cao sang lại chỉ có thể mượn rượu tiêu sầu, hồi ước tươi đẹp chỉ còn lại trong ảo ảnh, tiếc nuối của quá khứ…

Tất cả nam nhân chỉ hận không thể nhập thân vào trong đó để che chở, ôm ấp yêu thương.

Thanh âm kết thúc, Huyễn Nhi lảo đảo ngã xuống trên thuyền, dáng người mỹ lệ lại cô độc đến lạ kỳ.

Huyết Yêu Cơ, Nam Thiên Tố các nàng ánh mắt mông lung, âm thầm suy nghĩ ngày sau phải bắt hắn hát nhiều hơn một chút.

Cảnh tượng xảy ra ngày hôm nay, tất cả những ai may mắn chứng kiến chắc hẳn không tài nào quên được.

Huyễn Nhi hít sâu một hơi ổn định tinh thần, âm thầm suy đoán Lạc Nam sử dụng Lưu Âm Ngọc để lưu lại một khúc nhạc vừa rồi, chỉ chờ thời điểm là có thể phát ra để mở miệng hát.

Bất quá một khúc đó quả thật đã chạm đến cảm xúc sâu nhất trong lòng nàng…

Huyễn Nhi đứng lên, hướng Lạc Nam chắp tay thỉnh giáo:

“Đại nhân có thể cho tiểu nữ biết khúc hát vừa rồi tên là gì?”

“Ái Phi!” Lạc Nam cười hắc hắc.

“Ai là ái phi của ngươi?” Huyễn Nhi sắc mặt phát giận.

“Cô nương nghĩ lung tung cái gì? Khúc hát vừa rồi tên gọi Ái Phi.” Lạc Nam nhún nhún vai, chỉ bốn nữ ngồi bên cạnh mình:

“Các nàng mới là ái phi của ta, ngươi không phải.”

Huyễn Nhi gò má ửng đỏ, thầm mắng tên khốn hỗn đãn lại không nói rõ ràng làm nàng tưởng bở, đành đánh lạc hướng thở dài nói:

“Thật đáng tiếc, số phận của vị Ái Phi bên trong khúc hát này thật đáng thương…”

“Ái Phi cũng có nhiều loại.” Lạc Nam nở nụ cười xấu xa:

“Làm Ái Phi của ta thì sẽ hạnh phúc cả đời, ngược lại là nàng… dù thân phận vượt trên Ái Phi nhưng chỉ làm bạn với sự cô độc… đã bao lâu rồi?”

Huyễn Nhi nội tâm khẽ run lên, trái tim như bị đâm vào một nhát, sắc mặt hơi trắng.

Hiển nhiên lời này đã đụng vào nỗi đau sâu thẳm bên trong nàng.

Không muốn nhận ra sự thất thố của mình, Huyễn Nhi chậm rãi ngồi xuống.

“Ăn nói bậy bạ, Huyễn Nhi cô nương vạn chúng chú mục, số người truy phủng có thể tạo thành một đội quân, sao lại cô đơn?” Đám nam nhân bất mãn.

Huyễn Nhi không muốn nói nhiều về đề tài này, nàng trong trẻo nói:

“Đêm nay Huyễn Nhi sẽ ra một đề tài, nếu ai khiến tiểu nữ ưng ý nhất… sẽ được mời lên thuyền làm khách.”

Lời vừa nói ra, toàn bộ nam nhân đều đứng lên.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307Phần 308Phần 309Phần 310Phần 311Phần 312Phần 313Phần 314Phần 315Phần 316Phần 317Phần 318Phần 319Phần 320Phần 321Phần 322Phần 323Phần 324Phần 325Phần 326Phần 327Phần 328Phần 329Phần 330Phần 331Phần 332Phần 333Phần 334Phần 335Phần 336
Thông tin truyện
Tên truyện Con đường bá chủ – Quyển 14
Tác giả Akay Hau
Phân loại Chuyện Sex, Truyện dâm hiệp, Truyện sex dài tập, Truyện xuyên không
Ngày cập nhật 07-04-2024 13:13:51
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Nữ sinh lớp chọn (Update phần 57)
Yêu người IQ cao (Update phần 30)
Cắm sừng (Update phần 13) - Cô Kim