truyensexdem.com > Chuyện Sex > Con đường bá chủ – Quyển 12

Con đường bá chủ – Quyển 12

Phần 106
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.cc, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Tại một vùng bí cảnh không người hay biết…

“Phù… phù… phù… phù… mệt chết đấng…”

Không gian nứt ra, một con bọ chật vật rơi xuống, toàn thân dẹp lép như quả bóng xì hơi, hơn nữa còn thu nhỏ lại chỉ lớn như đầu ngón tay, sức cùng lực kiệt.

“Mẹ nó, thời kỳ toàn thịnh nhất rắm có thể khiến Chí Tôn thổ huyết tại đương trường, làm vô số côn trùng mỹ nhân vì đó mê mẩn, không ngờ hôm nay chật vật như vậy, đúng là bọ xuống đồng bằng bị chó khinh.”

Bọ hung lầm bầm mắng chửi liên tục một trận cho hả giận, sau đó như nghĩ đến điều gì, nó nở nụ cười khoái chí:

“Cũng may lần này thu hoạch thật khá, không uổng công từng vất vả học tập Trữ Vật Bí Chuyển hàng chục năm…”

Trữ Vật Bí Chuyển là một môn Tuyệt Thế Thần Thông hảo hạng, có khả năng quan sát tài sản trong Nhẫn Trữ Vật của người khác, sau đó bí mật dịch chuyển vật phẩm từ bên trong sang nơi khác một cách vô thanh vô thức.

Bất quá sử dụng môn Thần Thông này cũng tiêu hao khá nhiều lực lượng, chuyển đổi vật phẩm càng nhiều sẽ càng tiêu hao, vì vậy nó chỉ chọn ra vật phẩm quý giá nhất trong từng chiếc Nhẫn Trữ Vật ở hiện trường mà tác oai tác oái chứ không chôm tất cả.

“Khà khà… để xem được bao nhiêu nào.” Bọ hung cất tiếng cười đắc ý, lắc lư phần mông, ý đồ phọt ra Không Gian Pháp Bảo đã thu vào trong ruột.

Phọt… phọt… phọt…

Hàng loạt âm thanh liên tiếp vang lên, khói xám mịt mù, nhưng ngay cả một cây lông cũng không thấy xuất hiện.

“Làm sao…” Bọ hung trong lòng dâng lên cảm giác bất an, lập tức kiểm tra tình huống bên trong cơ thể.

Ngay lập tức, nó nhảy dựng lên gào thét:

“Pháp Bảo của đấng đâu? Pháp Bảo… Pháp Bảo chứa đựng chiến lợi phẩm của ta đâu?”

Như không tin vào mắt mình, trong ruột của nó hoàn toàn trống rỗng, nào có kiện Không Gian Pháp Bảo trước đó cất giữ chiến lợi phẩm?

“AAAAA.” Bọ hung như phát điên ngửa đầu rít gào, thanh âm cực kỳ thảm thiết, nước mắt chảy ròng ròng thành hai hàng lệ:

“Con mẹ nó, chẳng lẽ trong lúc thi triển Cự Đại Rắm Thối Siêu Cấp Vô Địch Thủ vô tình phọt văng cả Pháp Bảo trong hư không rồi?”

“Nhưng làm sao có thể xảy ra chuyện đó, loại thủ đoạn với đại danh “tiểu động thâu đồ” này đấng ta thi triển rất nhiều lần rồi, chưa từng phát sinh sự cố…”

Bọ hung ngồi bệch dưới đất, thất thần như mất hồn, cảm giác tất cả công sức đổ xuống sông biển, nó khóc không ra nước mắt a.

Bất quá dù sao cũng đã từng kinh qua sóng to gió lớn, bọ hung liền vận chuyển đầu óc, nhớ lại tất cả những diễn biến xảy ra.

Liên tưởng đến Vạn Ứng Khang kể lể, quy tội cho một người, còn từng nói rằng mình bị kẻ đó đánh cắp Vĩnh Hằng Thuộc Tính vô cùng kỳ bí.

“Là hắn…” Bọ hung nhảy dựng lên, hai mắt long lên sòng sọc, nghiến răng nghiến lợi:

“Chắc chắn là tiểu tử họ Lạc khốn kiếp kia, chắc chắn là hắn ngư ong đắc lợi, hắn sử dụng thủ pháp nào đó lấy trộm của ta a.”

“OA… OA… OA… đấng không cam tâm, không cam tâm a…” Nó phẫn nộ, uất ức, bi thống lăn lộ trên mặt đất, mấy cái chân linh hoạt như tay người điên cuồng đập xuống đất.

Bao nhiêu nỗ lực, công sức và cố gắng của nó hiện tại tiện nghi cho kẻ khốn kiếp kia hết rồi.

Điều đáng nói ở chỗ là nó còn đắc tội với một đám Chí Tôn Thế Lực, đắc tội với nữ nhân họ Trương kia của Trân Bảo Lâu, cuối cùng cái rắm cũng không được ngửi a.

Kẻ kia chắc chắn cũng sở hữu thủ đoạn trộm cắp cao siêu như nó, hơn nữa còn khủng bố hơn ở chỗ một lần đoạt lấy cả Không Gian Pháp Bảo.

Lúc đó nó đang bận tâm và tập trung đối đầu với Thiên Nhãn Chí Tôn, làm sao mà đề phòng hay nhận biết có kẻ nhìn chằm chằm tài sản của mình được chứ?

“Đúng là người làm chó hưởng, người làm chó hưởng a…” Bọ hung ngửa đầu gào thét trong đau đớn:

“Không đúng, là bọ làm chó hưởng…”

… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 12 tại nguồn: https://truyensexdem.com

Thanh Long Khu trực thuộc Nam Thiên Môn…

Thân ảnh Lạc Nam xuất hiện tại Thanh Long Phủ, ở khoảng cách gần, tất cả Xích Nha Hắc Ám đang lượn lờ khắp mọi ngõ ngách đã truyền các hình ảnh vào đầu hắn.

“Ồ, không tệ lắm đâu…”

Lạc Nam hài lòng gật đầu, mặc dù hắn vung tay mặc kệ để chúng nữ tự xử lý, nhưng hiệu quả mang lại khiến hắn vui mừng.

Trước đó đại chiến quy mô lớn của các vị Thánh Đế đã khiến địa hình, không gian và cả hoàn cảnh của cả Thanh Long Khu bị tổn hại nghiêm trọng, như một vùng phế tích vừa bị tàn phá.

Nhưng hiện tại đã khôi phục phong cảnh phồn thịnh, sơn thủy hữu tình, các kiến trúc sụp đổ, các địa hình bị hư hại cũng toàn bộ phục hồi như cũ.

Thanh Long Anh Hùng Bia đã được dựng lên bên ngoài Thanh Long Phủ của Lạc Nam, đặt giữa quảng trường, Lạc Sương dùng thương ghi khắc danh tính và chiến công của những anh hùng đã chiến đấu vì lợi ích của Thanh Long Khu mà ngã xuống.

Trưởng Lão Đường đã được xây dựng hoàn tất, đang có bốn vị cường giả là Vong Kiếm Tam Lão và Cốt Thi Kiếm Đế tọa trấn.

Thanh Long Học Cung cũng đang được Mỹ Mộng bắt tay vào xây dựng, có được một vị Chiến Trận Sư cao cấp như nàng hỗ trợ, tiến độ hoàn thành nhanh chóng hơn rất nhiều.

Điều đặc biệt nhất là bầu không khí của Thanh Long Khu lúc này không hề ủ rũ hay sầu thảm sau chiến đấu, ngược lại còn bừng bừng sức sống như Thanh Long lột xác thành công, trải qua đại kiếp, một lần nữa ngạo thị cửu thiên, nhìn xuống thiên hạ.

“Đại tẩu, năng lực của các nàng còn vượt qua tưởng tượng của ta, trong thời gian ngắn có thể khiến Thanh Long Khu như thay đổi diện mạo vậy.” Lạc Nam nhìn sang Ninh Huyền Tâm ngồi bên cạnh mở miệng tán thưởng không ngớt:

“Lần đầu đến Thanh Long Khu, nơi này hỗn loạn vô cùng, thật sự không nghĩ đến sẽ đi vào quỷ đạo nhanh chóng như vậy.”

“Ngươi ca ngợi chỉ khiến ta xấu hổ.” Ninh Huyền Tâm tự hào nhìn hắn, hiếm thấy nở nụ cười rạng rỡ như hoa:

“Mọi thứ hôm nay là do công của ngươi, chúng ta chỉ là hỗ trợ, làm tròn nhiệm vụ của mình mà thôi.”

“Huyền Tâm tỷ nói đúng đó.” Tây Thi ôn nhu rót cho hắn một chén trà, cảm thán nói:

“Phu quân thưởng phạt phân minh, ban thưởng nồng hậu gần như toàn bộ chiến lợi phẩm cho những thế lực có công, hậu đãi thân bằng hảo hữu của những người ngã xuống trong chiến đấu, điều này khiến tất cả đều được công nhận chiến công, từ đó khích lệ tinh thần cực lớn đối với toàn bộ tu sĩ của Thanh Long Khu.”

“Lại thêm biểu hiện kinh người trong nghịch cảnh, dù đối mặt với chư vị Chí Tôn tính kế cũng có thể lật ngược thế cờ, trấn sát tất cả kinh động thiên hạ, tất cả tu sĩ Thanh Long Khu cũng vì đó mà tự hào.”

Bạch Long khoanh tay trước ngực, ánh mắt liếc xéo hắn, hiếm thấy không mở miệng đả kích, ngược lại thẳng thừng nói rằng:

“Tu sĩ đại đa số đều không sợ sinh tử, chỉ sợ đi theo lầm người, thờ phụng sai chủ.”

“Mà ngươi đã chứng minh rằng ngươi đáng giá để tất cả bọn hắn đi theo, vì vậy nên Thanh Long Khu mới dễ dàng đi vào khuôn khổ phát triển như vậy.”

Lạc Nam vuốt cằm, cũng hiểu được cảm giác của đại đa số tu sĩ của Thanh Long Khu lúc này.

Cảm giác của tu sĩ Thanh Long Khu đối với hắn cũng giống như cảm giác của hắn đối với Nam Thiên Môn vậy.

Chỉ cần ngươi cho họ cảm giác tin cậy để tựa lưng vào, bọn họ sẽ sẵn sàng vì ngươi bán mạng, vì lợi ích của ngươi mà phấn đấu.

“Nói với Hoa Như Thủy và Việt Tư An, ta đã giải quyết vấn đề Huyết Trùng của các nàng ấy, không cần lo lắng nữa.” Lạc Nam mở miệng phân phó.

“Được rồi, bọn tỷ cũng còn sự vụ phải làm, phu quân ngươi cùng đại tẩu nói chuyện đi.” Tây Thi che miệng cười khẽ, lôi kéo Bạch Long rời đi.

“Ngươi có một thê tử tốt…” Ninh Huyền Tâm nhìn theo bóng lưng của Tây Thi mà tán thưởng.

Tây Thi vừa có thực lực, vừa khéo léo hiểu chuyện, vừa biết quản lý thế lực, xinh đẹp cao quý lại còn chiều chuộng phu quân, quả thật là mẫu nữ nhân lý tưởng của tất cả nam nhân.

“Haha, nữ nhân ở bên cạnh đệ ai cũng đều tuyệt vời, có khen các nàng e rằng ngồi nói đến vài năm cũng chưa hết.” Lạc Nam cười tủm tỉm:

“Bao gồm cả đại tẩu.”

Ninh Huyền Tâm thu liễm nụ cười, khôi phục vẻ lạnh lùng vốn có, mở miệng nói: “Nếu không còn chuyện gì, ta cũng đi phụ giúp các nàng ấy.”

“Có chuyện quan trọng.” Lạc Nam nghiêm mặt.

“Chuyện gì?” Ninh Huyền Tâm hồ nghi nhìn hắn.

“Đại tẩu nhắm mắt lại đi, đệ có bất ngờ.” Hắn nói rằng.

“Đề nghị ngươi đứng đắn một chút.” Ninh Huyền Tâm cau mày, hiển nhiên không hài lòng tiểu tử này chút nào.

“Chuyện này liên quan đến thực lực của tẩu.” Lạc Nam nhún nhún vai:

“Đại tẩu cũng biết ta không phải người thích đùa giỡn, đặc biệt là đối với đại tẩu.”

“Tin ngươi một lần.” Ninh Huyền Tâm hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm lại đôi mắt đẹp.

Lạc Nam tiến đến nắm lấy bàn tay thon dài, trắng nõn mềm mại và mát lạnh như ngọc của nàng.

“Ngươi…” Ninh Huyền Tâm đang muốn phát tác cơn giận, nào ngờ cảm thấy hắn nhét một thứ gì đó vào lòng bàn tay của mình, vừa nóng vừa cứng, còn thô thô nữa.

Mắt đẹp vội vàng mở ra, vô thức muốn bóp nát cái đồ vật đáng ghét kia.

Nhưng ngay sau khi nhìn thấy hình dạng của vật phẩm đang cầm trong tay, sắc mặt nàng liền trở nên đỏ thẳm, âm thầm phi một tiếng vì mình hiểu lầm, thật là suy nghĩ lung tung.

Thứ ở trong tay nàng lúc này không phải đồ vật ghê tởm như tưởng tượng, mà là một chiếc cọ vẽ khá lớn, thân cọ chính là phần vừa thô vừa cứng mà nàng vừa cầm nắm, nhưng đầu cọ lại mượt mà như nhung, từng sợi lông mềm mượt lấp lánh ánh sáng, tỏa ra hào quang huyền ảo, thần dị vô cùng.

Mà khi cầm lấy nó, Ninh Huyền Tâm còn cảm nhận được có Linh Hồn lưu động, bên trong có cả khí linh đang ngủ say chờ chủ nhân đánh thức.

“Đây là…” Ninh Huyền Tâm chấn động trong lòng, ở tại Nguyên Giới này, những đồ vật có thể sinh ra Khí Linh hoàn chỉnh như vậy đa phần đều đạt đến cấp bậc Chí Tôn.

Quả nhiên, chỉ nghe Lạc Nam xác nhận: “Chí Bảo – Họa Hồn Cọ, chuyên dùng cho Họa Sư để tăng cường sức mạnh, vẽ ra những đồ vật có cả một tia Linh Hồn, có được ý thức hoạt động theo lệnh của Họa Sư.”

“Hít…” Ninh Huyền Tâm nhịn không được hít nhẹ một hơi, lồng ngực phập phồng, bàn tay nắm chặt Họa Hồn Cọ, hiển nhiên yêu thích vô cùng.

Đối với Họa Sư như nàng mà nói, cọ vẽ bình thường đã là vật dụng không thể thiếu rồi, huống hồ nó còn là Chí Bảo phù hợp đến như vậy?

Bất quá nàng vẫn nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, hé môi nói:

“Ngươi từ đâu có được Chí Bảo quý giá như vậy? Bản thân ta cũng không đủ bản lĩnh để phát huy sức mạnh tối ưu của nó, giao cho ta thật sự rất hoang phí.”

“Không cần lo lắng.” Lạc Nam mỉm cười: “Đại tẩu giúp ta gây dựng cơ đồ, mọi thứ tốt nhất thế gian này, chỉ cần có thể ta đều sẽ cho nàng.”

Ninh Huyền Tâm khẽ cắn môi son, nàng không quen nghe những lời đường mật như vậy, bất chấp nhịp tim hơi gia tốc, nghiêm nghị nói rằng:

“Nhưng ta khó lòng phát huy…”

“Ta biết, nhưng nàng có thể làm quen dần dần…” Lạc Nam nhún vai:

“Chỉ cần đem đẳng cấp của Họa Hồn Cọ áp chế xuống mức Cửu Tinh Thánh Bảo, chờ khi nào đã hoàn toàn nắm giữ thì khôi phục cấp độ Chí Bảo của nó.”

“Mà nàng cũng đã là Thánh Hoàng, sau này sẽ có cơ hội đột phá Thánh Đế rồi, còn sợ làm chủ không được một kiện Chí Bảo nữa sao?”

Ninh Huyền Tâm biết lời của hắn là đúng, khí linh của Họa Hồn Cọ đang ngủ say, đây là thời cơ tốt để nàng học cách làm chủ và nắm giữ được nó.

“Được rồi, đã vậy ta liền không khách khí.” Nàng rốt cuộc chấp nhận, bắt đầu nhỏ máu nhận chủ Họa Hồn Cọ.

Lạc Nam ngồi ở bên cạnh canh gác.

Nhận chủ một kiện Chí Bảo không phải chuyện dễ dàng đối với hầu hết mọi tu sĩ, phải tốn hao cực kỳ nhiều tinh lực.

Cũng may Họa Hồn Cọ là hàng mà Hệ Thống cung cấp, vì vậy tính cách cực kỳ ôn hòa dễ bảo.

Đổi lại Thánh Hoàng bình thường muốn luyện hóa Chí Bảo, khả năng rất cao sẽ bị nó phản ứng ngược lại, từ đó nhận phản phệ nặng nề, linh hồn trọng thương.

Trừ một số trường hợp Chí Bảo tự mình chọn chủ, giống như trước đây Động Thiên Kiếm lựa chọn Triệu Lăng Tà vậy.

Lúc này Ninh Huyền Tâm đã nhắm mắt, Họa Hồn Cọ lơ lửng trước mặt, nàng đang đắm chìm vào tiềm thức để câu thông với nó, cùng nó đạt thành quan hệ.

Lạc Nam ngồi uống trà, ngắm nhìn dung nhan khuynh quốc khuynh thành, phong vận chín muồi như mật đào của nàng, ánh mắt dần trở nên ôn nhu.

Hồi lâu sau, nhìn thấy trên trán đại tẩu lấm tấm mồ hôi, gò má hơi trắng nhợt vì hao tổn, Lạc Nam cũng mềm lòng, liền bước đến gần.

Hắn kéo óng tay áo lau đi mồ hôi trên mặt nàng, còn lấy ra một mảnh Hồn Thạch Nhũ đút vào môi son đang hé mở.

Đột ngột đôi mắt thăm thẳm của Ninh Huyền Tâm vừa lúc mở ra, đụng vào ánh mắt và động tác ân cần của hắn.

Thời gian như đọng lại, Ninh Huyền Tâm biểu lộ hơi hoảng hốt, muốn mở miệng trách cứ hắn phi lễ nhưng lại bị động tác chăm sóc ôn nhu của hắn làm cho nói không nên lời.

Ở khoảng cách gần, nhìn ngắm ngũ quan tuyệt mỹ của nàng, ngửi được hương thơm mê người của nàng.

Như có ma xui quỷ khiến, Lạc Nam cúi đầu hôn phớt lên cánh môi của Ninh Huyền Tâm.

Mềm mại, ngọt ngào và đầy quyến rũ.

Nàng giật nảy mình, toàn thân như bị điện giật rụt cổ lại, vung tay muốn tát hắn.

Lạc Nam chụp lấy tay nàng, dùng lực kéo nàng vào lòng ôm thật chặt.

Ninh Huyền Tâm giãy giụa kịch liệt, lạnh lùng lên tiếng: “Mau thả ra, bằng không từ nay ngươi sẽ không còn thấy ta.”

“Đệ chỉ ôm tẩu như người một nhà ôm nhau mà thôi, tẩu cần gì phản ứng lớn như vậy?” Lạc Nam mặt dày thủ thỉ bên tai nàng:

“Hay tẩu có tật giật mình?”

“Thế vừa rồi ngươi hôn ta thì sao?” Ninh Huyền Tâm căm tức.

“Chỉ là nụ hôn thân mật thoáng qua giữa người thân mà thôi, đệ đâu có ý gì khác?” Lạc Nam phả ra từng hơi nóng vào vành tai mẫn cảm của nàng.

Thân thể Ninh Huyền Tâm run rẩy, toàn thân như mềm nhũn ra.

“Nhịp tim của tẩu đập nhanh quá, đệ có thể cảm nhận được rõ ràng, nhịp tim chúng ta như đang hòa vào nhau…” Hắn tiếp tục thủ thỉ.

Ninh Huyền Tâm ánh mắt trở nên mông lung, một cảm giác mê muội khó nói nên lời lan tràn khắp cõi lòng.

Nàng cảm giác một vòng tay săn chắc đã vòng qua chiếc eo thon săn chắc của mình, một bàn tay khác đã lặng lẽ rút ra trâm ngọc cài tóc của nàng, để mái tóc nàng xõa dài, sau đó hắn vuốt ve, động tác chỉ những đôi yêu nhau mới có.

“Đủ rồi!” Ninh Huyền Tâm là nữ nhân cực kỳ lý trí, nàng cảm thấy hắn đã đi quá giới hạn của mình, giọng điệu lạnh như băng.

“Đừng rời xa đệ.” Lạc Nam ôn nhu nói, âm giọng trầm thấp khàn khàn:

“Đệ đã phải xa rất nhiều, xa nữ nhi của mình, xa mẫu thân… đệ lại không muốn tẩu cũng rời xa.”

Đáy lòng Ninh Huyền Tâm lay động, nàng từ lời nói của hắn nghe thấy sự thống khổ và đau đớn cùng với áp lực đè nặng mà hắn chưa từng thể hiện rõ ràng ra bên ngoài.

“Hắn có nữ nhi từ bao giờ, bọn họ vì sao xa cách…” Ninh Huyền Tâm mặc dù không hiểu, nhưng nàng vẫn cảm nhận được tâm trạng của Lạc Nam lúc này.

“Được không?” Lạc Nam mong đợi nhìn lấy nàng, ánh mắt chân thành.

Ninh Huyền Tâm chỉ cảm thấy linh hồn của mình như bị hút vào đôi mắt tà dị đó, nàng cũng không muốn tên nam nhân này phải gánh chịu đau đớn ly biệt thêm lần nào nữa, vì vậy liền chăm chú gật đầu:

“Được!”

“Cả đời không xa, được chứ?” Lạc Nam nở nụ cười vui vẻ.

“Chỉ cần ngươi đừng quá phận, cả đời khôn…” Ninh Huyền Tâm hé môi thơm.

Nàng còn chưa nói hết câu, Lạc Nam đã cúi đầu hôn xuống…

“Ưm…”

Một tiếng rên khẽ từ cổ họng phát ra, Ninh Huyền Tâm chỉ cảm thấy một cổ hơi thở nóng rực như lửa, tràn ngập khí tức dương cương mạnh mẽ đánh úp.

Nội tâm nàng rung động kịch liệt, toàn thân nàng bị hắn thiêu đốt, tâm hồn nàng tê dại… nhưng lý trí nàng vẫn còn.

Nàng hé răng cắn chặt cái lưỡi hắn.

Máu tươi chảy ra, Lạc Nam dường như không cảm nhận được đau đớn, hắn vẫn ôm nàng, vẫn say mê quấn quýt, vẫn ma sát lấy cánh môi anh đào, vẫn nhấm nháp từng tấc bên trong khoang miệng ngọt ngào mát lạnh với đầy ắp hương tân ngọc dịch…

Còn có vị máu của hắn…

Nhìn lấy đôi mắt nam nhân nhắm chặt, cảm nhận nụ hôn như chết đi sống lại của hắn, Ninh Huyền Tâm âm thầm thở dài một hơi.

Nàng phát hiện mình chẳng có chút cảm giác chán ghét nào, chẳng có chút phản cảm nào, thay vào đó cơ thể nàng đang phản ứng, linh hồn của nàng đang phản ứng…

Mọi thứ đều như đang ủng hộ tên nam nhân này khinh nhờn nàng, mọi thứ dường như đang chống lại lý trí của nàng.

Nếu đã như vậy, nàng cũng buông bỏ lý trí một lần…

Mắt đẹp khép lại, đôi tay ngọc ngà ôm lấy cổ nam nhân, chiếc lưỡi đinh hương chủ động luồn qua miệng hắn, nếm lấy nụ hôn ướt át và vị máu nóng rực của hắn.

Đôi nam nữ vong tình ôm nhau, chẳng biết từ bao giờ Lạc Nam đã ngồi lên bảo tọa, đặt Ninh Huyền Tâm ngồi trên đùi mình, ôm nàng vào trong lòng, môi cả hai người vẫn chưa từng tách ra.

Hắn mở mắt muốn ngắm nhìn nàng, như tâm hữu linh tê nàng cũng vừa mới mở mắt.

Bốn mắt chứa đựng rất nhiều tình cảm, có cả thân tình, tình yêu, sự đồng điệu như tri kỷ…

Nụ hôn như dài hàng thế kỷ, mãi đến khi tay của Lạc Nam theo thói quen tìm đến một gò bồng đảo nơi đầy đặn, tiếng truyền âm cảnh cáo của nàng đã vang lên trong đầu hắn:

“Đừng có được nước lấn tới!”

Lạc Nam liền đem tay thu hồi, chuyển sang vuốt ve lưng nàng, vuốt ve tóc nàng.

Đối với Ninh Huyền Tâm, ngoài tình yêu hắn còn có cả sự tôn trọng đặc biệt…

Bởi vì đúng như nàng từng nói, ở kiếp này là nàng nhìn hắn từ nhỏ đến lớn, nhiều lần chăm sóc hắn, mang hắn đi huấn luyện…

Hắn chỉ muốn xác định tình cảm của bản thân với nàng từng chút một theo cách đặt biệt, để nàng dần dần thích ứng, chậm rãi thay đổi cách nhìn nhận về hắn.

Thấy Lạc Nam nghe lời, Ninh Huyền Tâm cũng thả lỏng hơn không ít, nàng sợ hắn mạnh bạo làm đến cùng, như vậy cảm xúc của nàng chắc chắn sẽ không được trọn vẹn, bởi lẽ nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để tiến xa như vậy.

Như để khen thưởng cho sự hiểu chuyện của nam nhân, nàng hôn hắn ôn nhu hơn, còn nuốt thứ nước trong miệng của hắn truyền sang miệng nhỏ.

Không biết qua bao lâu sau, Ninh Huyền Tâm cảm nhận được thanh hung khí bên dưới ngày càng ngẩng cao đầu dữ tợn ma sát với đùi và mông mình, sợ rằng hắn sẽ nhịn không nổi, liền chủ động đẩy ra.

Lạc Nam thuận theo ý nàng, hai người tách môi, một sợi chỉ bạc nối liền hai khoang miệng.

Gò má Ninh Huyền Tâm kiều diễm như hoa, hai mắt ngập nước, môi son sưng đỏ.

Cảm nhận dư vị tuyệt vời còn đọng lại, Lạc Nam hưng phấn hỏi:

“Nụ hôn đầu của tẩu đúng không?”

“Không.” Ninh Huyền Tâm thẳng thắng.

“Hừ, thế ai may mắn như vậy?” Lạc Nam ra vẻ ghen tuông, thật ra hắn chỉ quan tâm nàng lúc này mà thôi.

“Nhị tỷ của ngươi, muội ấy cũng là người duy nhất mà ta từng hôn trước ngày hôm nay.” Ninh Huyền Tâm đứng lên sửa sang lại mái tóc.

“Phốc.” Lạc Nam bật cười, hứng thú hỏi: “Tẩu muội hai người vì sao lại hôn nhau?”

“Sương nhi muốn biết cảm giác hôn là như thế nào, liền năn nỉ ta thử.” Ninh Huyền Tâm cảm thấy chẳng có gì phải giấu.

“Thế cảm giác của đệ mang đến cho tẩu có khác gì nhị tỷ?” Lạc Nam hưng phấn hỏi.

Ninh Huyền Tâm ánh mắt luân chuyển, thân thể đã như gió chậm rãi tan biến.

“Không nói cho ngươi!”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257
Thông tin truyện
Tên truyện Con đường bá chủ – Quyển 12
Tác giả Akay Hau
Phân loại Chuyện Sex, Truyện dâm hiệp, Truyện sex dài tập, Truyện xuyên không
Ngày cập nhật 07-02-2024 11:28:10
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Yêu trẻ con – Quyển 1 (Update phần 36)
Chụp ảnh cho gái dâm (Update phần 6)
Liên minh nữ thần (Update phần 25)
Cu Tí và bác dâu (Update phần 7)
2 mẹ con bị hiếp (Update phần 8) - Cô Kim
Ngày thứ 7 (Update phần 8)
Trại cai nghiện (Update phần 40) - FrogMan
Tôi bị hiếp dâm (Update phần 8)