truyensexdem.com > Chuyện Sex > Con đường bá chủ – Quyển 12

Con đường bá chủ – Quyển 12

Phần 34
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.cc, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Mềm mại, thoang thoảng hương thơm, hương vị ngọt ngào là những gì Lạc Nam cảm nhận được từ môi của vị hôn thê…

Ngược lại với hắn, hoang đường, khó tin, kinh hỉ đột ngột là những gì mà Lôi Giai Nghi cảm thấy lúc này, nàng bị lời nói của hắn khiến cho mất đi năng lực phản ứng, thậm chí ngay cả khi bị hắn ôm vào trong lòng chiếm lấy nụ hôn đầu quý giá, vẫn còn chưa kịp lấy lại tinh thần…

“Tiểu béo ú…” Trong lòng nàng lắp ba lắp bắp, một dòng ký ức tưởng chừng đã phủ bụi thức giấc trong tâm trí.

Nam nhân kia, là người duy nhất gọi nàng với danh xưng như vậy.

Khi còn nhỏ, nàng chính là tiểu cô nương bụ bẫm phổng phao, lần đầu gặp mặt hắn đã gọi nàng là tiểu béo ú rồi.

Sợ rằng trên thế gian này, chỉ có nàng và hắn là nhớ về những thứ nhỏ nhặt như vậy.

Nhưng làm sao có thể? Vị hôn phu của nàng, thanh mai trúc mã của nàng không phải tên Lạc Nam nha, còn là một người thiên phú bình thường nữa, nào đâu phải người nam nhân này?

Tiểu béo ú chỉ cảm thấy đầu óc của mình còn chưa đủ dùng, bờ môi yêu kiều vẫn bị nam nhân kia mơn trớn.

Mãi đến khi một chiếc lưỡi quái ác nóng hừng hực như lửa và ướt át như nước chen chút vào miệng nhỏ, bắt lấy chiếc lưỡi thơm tho quấn quýt triền miên, tham lam chiếm đoạt từng giọt hương tân ngọc dịch mới khiến nàng giật nảy cả mình, gò má đỏ rực, theo bản năng muốn đẩy hắn ra.

Nhưng hắn lại ôm chặt lấy nàng như trân bảo, đôi mắt to tròn của nàng nhìn thấy ánh mắt ở phía đối diện sao mà thân thương và quen thuộc, hắn như dùng tất cả tình ý để hôn nàng, làm nàng bất giác rung động, lông mi run rẩy nhắm mắt lại.

Nàng lựa chọn tinh tưởng trái tim và cảm xúc của mình, ánh mắt của nam nhân này thật sự không thể sai được.

Một nụ hôn như kéo dài hàng thế kỷ…

Không biết qua bao lâu sau, đôi thanh mai trúc mã rời môi nhau, một sợi chỉ bạc trong suốt gắn kết giữa khuôn miệng hai người, Lạc Nam nhìn ngắm dung nhan vị hôn thê kiều diễm lộng lẫy, bờ môi sưng đỏ, nhịn không được đặt bàn tay lên má nàng nhéo nhéo, động tác ôn nhu vô cùng.

“Tướng Công ca ca…” Lôi Giai Nghi thất thần xem lấy hắn: “Là ngươi phải không?”

“Phốc!” Lạc Nam nhịn không được bật cười, trừng mắt nhìn lấy nàng: “Còn tưởng Tướng Công ca ca thật à? Phụ thân nàng không nói cho nàng biết tên của ta?”

“Phụ thân toàn gọi ngươi là Lạc tiểu tử nha.” Lôi Giai Nghi chớp chớp mắt nói:

“Ngươi không phải Tướng Công ca ca của ta sao?”

“Ta chính là tướng công của nàng.” Lạc Nam mỉm cười: “Nhưng tên thật của ta lại là Lạc Nam.”

Lôi Giai Nghi sững sờ một chút, rốt cuộc đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nàng tức giận đến giậm chân, bầu ngực đã có quy mô phập phồng, hung hăng nâng hai bàn tay như phấn đấm thình thịch vào người hắn:

“Đáng giận, ngươi khi đó còn nhỏ như vậy đã biết lừa gạt ta, biết trêu chọc nữ nhân, đúng là tiểu tử thối…”

Lạc Nam bật cười ha hả, nhớ lần đầu gặp mặt vì muốn trêu chọc Lôi Giai Nghi nên hắn tự giới thiệu mình tên là Lạc Tướng Công, sau đó cũng không có ai đính chính lại cho nàng, chuỗi tháng ngày sau đó hai người đã phải xa cách, Lôi Giai Nghi đến Thất Thập Tông bế quan dài hạn, rất ít tiếp xúc với hoàn cảnh bên ngoài.

Nên nàng vẫn luôn cho rằng vị hôn phu của mình tên gọi Lạc Tướng Công, mặc dù cái tên này có phần quái lạ một chút.

“Nha đầu ngốc, đường đường là Thiếu Chí Tôn lại ngây thơ như vậy.” Lạc Nam cảm thấy thú vị nhéo nhéo cái mũi của nàng.

“Người ta tin tưởng vị hôn phu của mình có được hay không?” Lôi Giai Nghi bĩu môi, hai tay ôm chặt lấy hắn làm nũng, sự hạnh phúc bên trong mắt không thể che giấu được.

“Nàng ở Thất Thập Tông chắc được cưng chiều như trân bảo đúng không?” Lạc Nam ôn hòa hỏi.

Nhắc đến tông môn, Lôi Giai Nghi liền trở nên áy náy, nàng mím môi: “Phụ thân của thiếp thật sự đến nhà chàng từ hôn rồi sao?”

“Đúng vậy.” Lạc Nam gật đầu thừa nhận.

Thấy viền mắt nàng lại một lần nữa ửng đỏ như sắp khóc, hắn vội vàng nói: “Nàng yên tâm đi, Lạc Gia chúng ta hiểu nỗi khổ tâm của Lôi Kiêu thúc thúc và Lôi Gia, vì vậy phối hợp với hắn diễn kịch một phen, chờ ngày ta đủ tư cách sẽ đến Thất Thập Tông cưới nàng.”

Lôi Giai Nghi nghe vậy xém chút nhảy cẫng lên, vừa rồi nghe thấy gia tộc của mình tìm Lạc Gia từ hôn, nàng vừa sợ hãi, vừa đau lòng và vừa áy náy, cảm giác như muốn ngạt thở vậy.

“Đa tạ chàng và Lạc Gia thông cảm, thiếp biết việc từ hôn là sỉ nhục của một đại nam nhân ở thế giới này.” Nàng nở nụ cười, một nụ cười như trăm hoa nở rộ, quan tâm hỏi:

“Bá mẫu và các tiền bối Lạc Gia có khỏe không chàng?”

Nhắc đến đây sắc mặt Lạc Nam có chút nặng nề, thở dài một tiếng: “Mọi chuyện xảy ra rất dài…”

Trong lòng dâng lên cảm giác không ổn, Lôi Giai Nghi lo lắng nắm chặt tay hắn: “Thiếp muốn biết!”

Lạc Nam nhìn thấy sự quan tâm và chân thành trong đôi mắt thiếu nữ, nàng không phải đơn thuần là tò mò, có lẽ từ trong thâm tâm… nàng luôn muốn biết vị hôn phu của nàng đã trải qua những ngày tháng như thế nào.

“Hôn ta!” Lạc Nam nói.

Lôi Giai Nghi bẽn lẽn cắn môi, nhón chân hôn phớt lên má hắn.

“Hôn môi!” Lạc Nam trừng mắt nhìn.

“Hứ!” Lôi Giai Nghi yêu kiều hừ một tiếng, hai mắt như muốn ngập nước, lông mi có chút run rẩy, bất quá vẫn một lần nữa hôn lên bờ môi nam nhân.

Hai người rất nhanh lại triền miên, khi đầu lưỡi quấn quýt, Lạc Nam bất chợt truyền âm: “Nàng thả lỏng Linh Hồn!”

Lôi Giai Nghi không chút nghi ngờ hay đề phòng dù đây là hành vi cực kỳ mạo hiểm.

Nàng thả lỏng linh hồn, Lạc Nam liền đem Hồn Lực của mình thông qua nụ hôn xâm nhập vào ký ức của nàng.

Hai người rất nhanh liền đã trao đổi ký ức cho nhau, đọc được những gì mà đối phương đã trải qua sau ngần ấy năm.

Không ngoài dự đoán của Lạc Nam, Lôi Giai Nghi hầu hết thời gian đều bế quan, những khi ra ngoài lịch luyện chính là thu phục Thiên Địa Dị Vật hoặc Vĩnh Hằng Thuộc Tính, tu vi thăng tiến vèo vèo, gần đây Lôi Gia được Thất Thập Tông đón vào, gặp lại phụ thân chính là sự hạnh phúc nhất của nàng trong từng ấy năm.

Ngược lại với nàng, những gì Lạc Nam trải qua có thể coi là kinh tâm động phách, trừ các thông tin cẩn mật liên quan đến Hệ Thống và kiếp trước của bản thân bị che đậy, tất cả những thứ khác đều được truyền sang ký ức của Lôi Giai Nghi.

Nước mắt nàng vô thức chảy ra, thân thể run lên bần bật…

Nàng khó thể tưởng tượng chỉ trong từng ấy thời gian, nam nhân này đã phải vật lộn với sinh tử không biết bao nhiêu lần, bị cưỡng ép gia nhập Tu La Giáo, số trận chiến trải qua không phải nàng có thể so sánh, cùng mẫu thân ly biệt, bôn ba khắp chốn để lôi kéo đồng minh, chống lại Chí Tôn Thế Lực…

Nàng tức giận, phẫn nộ vì Vạn Ứng Khang vì nàng mà ba lần bốn lượt muốn dồn hắn vào chỗ chết, lần đầu tiên Lôi Giai Nghi thiện lương trở nên căm hận một người, kẻ đó chính là Vạn Ứng Khang.

Mãi đến khi xem đến đoạn ký ức hắn bị Kiếm Vô Uyên phản bội, cửu tử nhất sinh trôi dạt trong hư không, nàng chỉ cảm thấy trái tim của mình đau… thật sự đau quá…

Vì sao, vì sao thế gian này lại có nữ nhân làm ra chuyện như vậy đối với hắn? Đối với nam nhân của nàng?

Bàn tay nam nhân ấm áp và ôn nhu gạt đi giọt lệ trên mắt nàng, Lạc Nam tách ra bờ môi, dòng ký ức của hai người một lần nữa phân tách.

Lôi Giai Nghi ôm thật chặt lấy hắn, áp đầu vào lồng ngực hắn nỉ non: “Thiếp lại không muốn rời xa chàng, mặc kệ thế nào, những tháng ngày sau đó thiếp sẽ cùng chàng đối mặt tất cả, không muốn để chàng đơn độc nữa.”

Nàng cảm thấy hối hận, tự trách vì đã không thể cùng với người nam nhân này trải qua tất cả những biến cố trong cuộc đời hắn từ trước đến nay, nàng ngưỡng mộ với các vị tỷ tỷ khác, nàng muốn chia sẻ cùng hắn phần đời còn lại.

Lạc Nam cảm nhận được tình ý của thiếu nữ, tâm linh tương thông, mỉm cười hỏi:

“Nàng không sợ Thất Thập Tông sẽ truy lùng ta đến chân trời góc biển vì cướp mất Thiếu Chí Tôn của bọn hắn?”

“Không sợ, thiếp sẽ trốn trong đan điền của chàng.” Lôi Giai Nghi nghiêm mặt đáp, nàng đã thật sự quyết tâm.

Gò má nàng đỏ ửng lên, nỉ non thầm thì khe khẽ: “Thiếp sẽ hỗ trợ chàng song tu trao đổi các loại thuộc tính, giúp chàng nhanh chóng trở nên cường đại.”

Lạc Nam nghe mà rung động trong lòng, bởi vì ký ức giữa hai người trao đổi nên Lôi Giai Nghi đương nhiên biết được khả năng và bản lĩnh của hắn, nàng cũng biết cách thức tu luyện của hắn, hiểu được Vĩnh Hằng Cổ Thể của mình có tác dụng quan trọng như thế nào đối với hắn.

Điều này làm nàng cực kỳ vui sướng, hai người đúng là trời tạo một đôi, ngay cả Thể Chất của nàng cũng sinh ra để hỗ trợ người nam nhân này.

Đè nén cảm giác động tâm, hắn nói rằng: “Ta từng hứa với Lôi thúc thúc một ngày nào đó sẽ đến Thất Thập Tông cầu hôn nàng đường đường chính chính, để Thất Thập Tông phải ngoan ngoãn gả nàng cho ta… mà không phải xem nàng như công cụ, mượn thể chất của nàng để trở nên mạnh hơn.”

“Thiếp đương nhiên hiểu điều đó.” Lôi Giai Nghi vuốt ve gò má hắn, hai mắt nhu tình như nước:

“Nhưng mọi chuyện phải xem hoàn cảnh, hiện tại chàng rất cần thực lực để còn đối phó với kẻ thù, để còn cứu Ninh bá mẫu, hãy để thiếp được giúp chàng, sau này khi có đủ thực lực, chúng ta lại cùng nhau về Thất Thập Tông công bố tất cả.”

Lạc Nam nhịp tim dần đập nhanh hơn, không do dự nữa, xoay người bế lấy nàng theo kiểu công chúa…

Nhưng vô cùng đột ngột, hắn cảm giác được cơ thể Lôi Giai Nghi nặng như vạn cân.

Theo sau đó, một loại thái sơn áp đỉnh bất chợt giáng lâm, đè nặng lên cơ thể hắn.

HỰ…

Lạc Nam phun ra một ngụm máu tươi, kinh hãi ngẩng mặt nhìn lên.

Từ bao giờ, nét mặt Lôi Giai Nghi đã hoàn toàn thay đổi, uy nghiêm vô thượng, bá khí vô song, cao cao tại thượng như đứng trên chín tầng trời, Chí Tôn Uy Áp đè nặng khiến hắn gần như không thở nổi.

“Tiểu tử ngươi quá xem thường Thất Thập Tông chúng ta, ngươi chẳng lẽ thật sự cho rằng bổn tọa không có biện pháp bảo hộ đồ đệ bảo bối của mình?” Lôi Giai Nghi hờ hững mở miệng, chỉ là giọng điệu đã hoàn toàn khác.

“Đồ đệ bảo bối?” Tròng mắt Lạc Nam co rút lại:

“Thất Thập Tông Chủ!”

Trong lòng hắn dâng lên sóng to gió lớn, quả nhiên là Chí Tôn, Thất Thập Tông Chủ đã lưu lại thủ đoạn trên cơ thể của Lôi Giai Nghi, để khi cần có thể thông qua đó nhập thân giáng lâm.

Nghĩ đến cũng phải thôi, Thất Thập Tông lánh đời vô số năm chỉ để chờ Vĩnh Hằng Cổ Thể xuất thế, ý nghĩa của Lôi Giai Nghi vượt xa những Thiếu Chí Tôn của các thế lực khác.

Thiếu Chí Tôn ở các thế lực khác chỉ là nhân tuyển cho ngôi vị kế thừa người đứng đầu thế lực, nhưng nhân tuyển thì có thể thay thế và bị đào thải bất cứ lúc nào khi không còn phù hợp.

Nhưng Lôi Giai Nghi thì khác, nàng là người được chỉ định để trở thành Tông Chủ khi đột phá Chí Tôn, không phải nàng thì không còn người nào, đây là lời do tổ tiên Thất Thập Tông truyền lại, không người dám không nghe.

Nghĩ đến nhân vật trước mặt là sư phụ của Lôi Giai Nghi, Lạc Nam hít sâu một hơi, chậm rãi đứng thẳng cơ thể, chắp tay nói:

“Tiểu tử gặp qua tiền bối.”

Tuy rằng chẳng ưa thích gì Thất Thập Tông, nhưng trưởng bối của vị hôn thê chính là trưởng bối của mình, Lạc Nam sẽ cư xử đúng mực.

“Hừ, nể mặt ngươi không đụng vào tính mạng của hai vị trưởng lão, cũng như không có ý đồ bất chính với Tiểu Nghi, lần này tha cho ngươi một lần.” Thất Thập Tông Chủ lạnh lùng mở miệng:

“Đồng thời sẽ không lại cùng ngươi tranh đoạt Vĩnh Hằng Thuộc Tính ở Kiếm Châu này.”

Lạc Nam giật mình: “Tiền bối thật sự bỏ qua cơ hội thu thập Vĩnh Hằng Thuộc Tính sao? Thứ đó rất quan trọng với Tiểu Nghi!”

“Haha, ngươi ngây thơ quá đó.” Thất Thập Tông Chủ cười ngạo nghễ: “Vĩnh Hằng Thuộc Tính tuy rằng quan trọng, nhưng nếu như tình thế bắt buộc, bổn tọa có thể đích thân đi lấy thay nàng, cần gì để Tiểu Nghi phải hành động?”

“Chẳng qua là bổn tọa muốn tạo cơ hội để nàng ra ngoài rèn luyện mà thôi, không ở Kiếm Châu thì còn có địa phương khác.”

Lạc Nam chép miệng, lại nghe Thất Thập Tông Chủ nói tiếp: “Sự khủng bố của Vĩnh Hằng Cổ Thể nằm ở việc có thể tự thân bồi dưỡng nên Vĩnh Hằng Thuộc Tính mà không cần phải đi khắp nơi thu phục hay thông qua người khác để đạt được, hiểu chưa?”

“Tiền bối nói phải!” Lạc Nam cười khổ, xem ra Tu La Giáo còn đánh giá thấp dụng tâm của Thất Thập Tông Chủ.

“Tiểu tử, bổn tọa cũng không phải người cổ hũ.” Thất Thập Tông Chủ điềm nhiên nói:

“Nếu ngươi có bản lĩnh để Thất Thập Tông phải ngoan ngoãn gả Tông Chủ tương lai cho ngươi, bổn tọa sẽ là người đầu tiên tán thành.”

“Nhưng hiện tại ngươi chỉ mới có tiềm lực mà thôi, thực lực còn rất xa mới đủ tư cách, đừng mơ tưởng viễn vong.”

Nói xong đã phất tay, thân ảnh Lôi Giai Nghi biến mất tại chỗ.

Lạc Nam cả kinh, vội vàng chạy về chỗ cũ.

Hắn chứng kiến Tử Toàn Cơ hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất, mà Thất Lung Thánh Đế và Cảm Hồn Lão Nhân cũng đã không rõ tung tích.

Bên trong không khí vẫn còn lưu lại khí tức Không Gian cực kỳ kinh khủng khiến Không Gian Đỉnh gào thét.

Lạc Nam sắc mặt ngưng trọng, thủ đoạn của Chí Tôn hàng đầu như Thất Thập Tông Chủ thật sự khó lường, khí tức Không Gian này e rằng đến từ một loại Vĩnh Hằng Không Gian khủng bố nào đó.

Khí độ và sự cao ngạo từ trong xương tủy của Thất Thập Tông Chủ khiến hắn phải nhìn bằng con mắt khác.

Rõ ràng Thất Thập Tông Chủ có thể ra tay với hắn, nhưng lại không làm như vậy, ngược lại còn chấp nhận chờ hắn có được thực lực để Thất Thập Tông phải xem trọng.

Nếu như hắn có thể thành công, đôi bên cùng vui.

Còn nếu hắn thất bại, chứng tỏ hắn thật sự không đủ tư cách.

Tiến đến đem Tử Toàn Cơ ôm lên, kiểm tra tình huống một phen, phát hiện nàng chỉ bị đánh ngất, cũng không có tổn thương gì nghiêm trọng.

Lạc Nam nhẹ nhõm thở phào, đưa mắt nhìn về phiến thiên địa nằm ngoài khu rừng…

Ở tại nơi đó, đã không còn ai cạnh tranh Vĩnh Hằng Thuộc Tính với hắn…

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256
Thông tin truyện
Tên truyện Con đường bá chủ – Quyển 12
Tác giả Akay Hau
Phân loại Chuyện Sex, Truyện dâm hiệp, Truyện sex dài tập, Truyện xuyên không
Ngày cập nhật 07-02-2024 11:28:10
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Em Bích thích đụ lang (Update phần 9)
Cuối con đường (Update phần 30) - MrX
Đêm giáng sinh (Update phần 6)